Đang tải...
Nhận những bài viết mới nhất trực tiếp qua email của bạn.
©2025 Góc Bàn Nhỏ. All rights reserved.
Developed with by ToDEV VN
Cảnh con khóc lóc, ôm chặt chân mẹ trước cổng trường là cơn ác mộng của mọi phụ huynh. Nhưng bạn có biết: Việc bạn nán lại dỗ dành càng lâu chỉ khiến nỗi sợ của con càng lớn? Hãy học cách "buông tay" đúng phương pháp để con trưởng thành.
Cổng trường mỗi sáng tháng 8 giống như một thước phim quay chậm đầy nước mắt.
Có những đứa trẻ gào khóc thảm thiết, ôm chặt chân bố mẹ không rời. Có những phụ huynh mắt đỏ hoe, đứng tần ngần nhìn con qua khe cửa sắt với cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng:"Mình có đang tàn nhẫn với con quá không?"
Câu trả lời là:KHÔNG. Cảm giác lo âu chia ly (Separation Anxiety) là phản ứng tâm lý hoàn toàn bình thường. Nhưng cách bạn phản ứng lại sự lo âu đó sẽ quyết định con bạn trở nên mạnh mẽ hay yếu đuối.
Tại sao những lời an ủi dông dài như"Nín đi, mẹ thương","Mẹ hứa đứng đây đợi con"lại thường phản tác dụng? Và tại saoKỹ thuật "Tạm biệt nhanh" (The Fast Goodbye)lại là giải pháp tối ưu nhất?
1. Hiệu ứng "Băng cá nhân": Đau một lần rồi thôi
Hãy tưởng tượng việc bóc một miếng băng dính cá nhân ra khỏi vết thương. Nếu bạn bóc từ từ, từng milimet một, cảm giác đau đớn sẽ kéo dài lê thê. Nếu bạn giật mạnh một cái dứt khoát, cơn đau chỉ nhói lên một giây rồi biến mất.
Việc chia tay ở cổng trường cũng vậy.
Khi thấy con khóc, bản năng của cha mẹ là muốn nán lại vỗ về. Nhưng càng nán lại, bạn càng gửi đi một tín hiệu sai lệch cho não bộ của trẻ:"Ở đây chắc chắn có nguy hiểm nên mẹ mới lo lắng và không nỡ rời đi như vậy". Sự chần chừ của bạn chính là nhiên liệu nuôi dưỡng nỗi sợ hãi của con.
2. Quy trình "Tạm biệt nhanh" 3 bước
Để thực hiện kỹ thuật này thành công, bạn cần sự chuẩn bị từ ở nhà, không phải đợi đến cổng trường mới diễn.
Bước 1: Nghi thức "Bí mật" (The Ritual):Hãy cùng con sáng tạo một kiểu chào tạm biệt riêng chỉ hai người biết. Đó có thể là một cú đập tay (high-five), một cái ôm "kiểu gấu", hay một câu thần chú như"Chiến binh dũng cảm, xuất kích!". Nghi thức này tạo ra sự kết thúc rõ ràng và vui vẻ cho quá trình đưa đón.
Bước 2: Trao niềm tin, không trao sự thương hại:Hãy nhìn thẳng vào mắt con, mỉm cười tự tin và nói ngắn gọn:"Chúc con một ngày vui vẻ. Chiều nay 4 giờ mẹ sẽ đón con ở gốc cây này nhé!". Giọng điệu của bạn phải chắc chắn. Nếu bạn run rẩy, con sẽ cảm nhận được ngay lập tức.
Bước 3: Quay lưng và đi ngay:Sau khi thực hiện nghi thức, hãy rời đi ngay lập tức. Đừng ngoái lại nhìn, đừng nấp sau cột điện để rình xem con có khóc không. Hãy tin tưởng vào các cô giáo. Kinh nghiệm cho thấy:90% trẻ sẽ nín khóc chỉ sau 5 phút khi bố mẹ khuất bóng.
3. Hai điều "Cấm kỵ" tuyệt đối không được làm
KHÔNG bao giờ trốn về (Sneaking away):Nhiều cha mẹ lợi dụng lúc con đang chơi đồ chơi để lẻn về vì sợ con khóc. Đây là sai lầm tai hại nhất. Khi đứa trẻ quay lại và không thấy bố mẹ đâu, chúng sẽ cảm thấy bị bỏ rơi và mất niềm tin. Nỗi sợ đi học ngày hôm sau sẽ tăng gấp đôi.
KHÔNG mặc cả, hối lộ:"Con vào lớp đi rồi chiều mẹ mua kem cho". Đừng biến việc đi học thành một cuộc giao dịch. Đi học là nhiệm vụ, không phải là việc làm ơn để được nhận quà.
4. Lời khuyên cho "trái tim yếu đuối" của cha mẹ
Việc bước đi khi nghe tiếng con gào khóc phía sau lưng là một trong những việc khó khăn nhất của việc làm cha mẹ.
Nhưng hãy nhớ rằng: Bạn đang dạy con bài học về sựkiên cường (Resilience). Con cần học được rằng:"Mẹ rời đi, nhưng mẹ luôn quay lại. Và mình hoàn toàn ổn khi ở trường một mình."
Đó là món quà lớn nhất bạn dành cho sự tự lập của con.
Góc Bàn Nhỏ nhắn nhủ:Chiều nay khi đón con, hãy đón con bằng một nụ cười rạng rỡ nhất và hỏi:"Hôm nay con đã dũng cảm như thế nào?"thay vì hỏi"Hôm nay con có khóc không?". Hãy tập trung vào sự tích cực, con sẽ lớn lên đầy bản lĩnh.
Con bỗng nhiên hay cãi lại? Dễ khóc lóc vô cớ? Đừng hoảng sợ. Đây không phải là sự hư hỏng, đây là tiếng kêu cứu của một đứa trẻ đang đứng trước "bước nhảy vọt" lớn nhất đầu đời: Vào Lớp 1.
Đối với một đứa trẻ 6 tuổi, ngôi trường Tiểu học rộng lớn chẳng khác nào một "mê cung" đáng sợ. Đừng đợi đến ngày khai giảng mới dắt con đến. Một chuyến "thám hiểm" trước giờ G sẽ giúp con xóa tan nỗi sợ hãi và tự tin sải bước vào cổng trường.
Mùa hè với những đêm thức muộn, ngủ nướng đã qua. Làm sao để "cài đặt lại" giờ giấc cho con mà không gây ra những buổi sáng đầy nước mắt? Chiến dịch điều chỉnh giấc ngủ trong 2 tuần này chính là câu trả lời cho bạn.
Ở mầm non, cô giáo là "bảo mẫu". Ở Tiểu học, cô giáo là "người hướng dẫn". Khoảng trống mênh mông này cần được lấp đầy bằng 3 kỹ năng tự phục vụ cốt lõi để con không bị đói, không bị bẩn và không bị phạt.
Ở mầm non, cô giáo là "bảo mẫu". Ở Tiểu học, cô giáo là "người hướng dẫn". Khoảng trống mênh mông này cần được lấp đầy bằng 3 kỹ năng tự phục vụ cốt lõi để con không bị đói, không bị bẩn và không bị phạt.
Đối với một đứa trẻ 6 tuổi, ngôi trường Tiểu học rộng lớn chẳng khác nào một "mê cung" đáng sợ. Đừng đợi đến ngày khai giảng mới dắt con đến. Một chuyến "thám hiểm" trước giờ G sẽ giúp con xóa tan nỗi sợ hãi và tự tin sải bước vào cổng trường.
Sáng nào cũng vậy, cứ chuẩn bị thay quần áo đi học là con lại ôm bụng kêu đau, buồn nôn, mặt tái mét. Nhưng lạ thay, cứ cho nghỉ học ở nhà là con lại chạy nhảy bình thường. Con đang nói dối hay thực sự có bệnh? Câu trả lời của khoa học sẽ khiến bạn bất ngờ.
Mùa hè với những đêm thức muộn, ngủ nướng đã qua. Làm sao để "cài đặt lại" giờ giấc cho con mà không gây ra những buổi sáng đầy nước mắt? Chiến dịch điều chỉnh giấc ngủ trong 2 tuần này chính là câu trả lời cho bạn.
Con bỗng nhiên hay cãi lại? Dễ khóc lóc vô cớ? Đừng hoảng sợ. Đây không phải là sự hư hỏng, đây là tiếng kêu cứu của một đứa trẻ đang đứng trước "bước nhảy vọt" lớn nhất đầu đời: Vào Lớp 1.